Snack's 1967
Truyện sex ở trang web được tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
ADMIN
Nội dung truyện liên tục được cập nhật, mong nhận được sự ủng hộ của quý đọc giả. Thank All!!
Trang Chủ » Đọc Truyện » Cô Nhân Tình Bóng Tối

ĐỌC TRUYỆN: CÔ NHÂN TÌNH BÓNG TỐI


Chương 25

Sau về quê tôi thì mẹ tôi cũng sắp xếp lên HN thăm tôi, chắc để thăm xem con trai sống ntn, rồi tiện thể gặp con dâu tương lai. Vấn đề nằm ở chỗ mẹ tôi chẳng báo cho hai đứa biết, cứ lẳng lặng đi lên.
Buổi chiều tối chúng tôi định về nhà tắm rửa rồi đi ăn tối ở ngoài, rồi đến một phòng trà nghe nhạc. Gần đến nhà thì em chợt bảo tôi.
Mẹ tôi đến nhưng không báo, cứ đứng ngoài chờ. Tôi dừng xe, em mở cửa xuống thật nhanh chào hỏi rồi mở cửa và không quên cầm đồ cho mẹ tôi vào nhà.
Em rót cho mẹ một cốc nước, rồi sắp xếp đồ cho mẹ, mẹ còn chẳng kịp uống, chạy ra cùng em sắp xếp đồ đạc.
Mẹ tôi cứ một hồi như thế, còn em nhìn tôi ngại ngùng. Mẹ có biết em về ở với tôi rồi đâu.
Rồi nữa, đồ đạc, phòng ốc các thứ đều có đồ của em hết, thầm nghĩ trong đầu thế này mẹ mà biết không biết nghĩ sao đây.

Tôi định nháy em lên dọn dẹp lại chút, để mẹ đỡ nhìn ra, thì mẹ lại gọi em xuống bếp, cả hai vừa nói chuyện vừa làm đồ ăn.
Em giờ đã tự nấu được nhiều món, nên đã đứng bếp riêng rồi, nhưng em cứ gọi tôi xuống bảo a đứng trông xem em có làm gì sai k. E mà nấu không ngon bị mẹ chê là e đổ cho anh hết.

Và tất nhiên mẹ tôi nghe thấy hết.
Tôi cun cút nghe theo, nhìn em thấy cũng vui, ít ra hai người này không đối đầu nhau là niềm hạnh phúc của mọi người đàn ông. Chứ mà có cuộc chiến nào dù nhỏ, thì tôi ở giữa sẽ cực đau đầu.

Nói thế để phải công nhận, em chưa hoàn hảo, nhưng với tôi còn hơn cả hoàn hảo vậy.

Tắm rửa xong đang đi xuống thì mẹ lại bảo.
Nói là làm, cả hai chẳng để ý gì, cứ nghĩ như bình thường mọi ngày. Em đi lên tầng tắm rửa. Mẹ tôi lại gọi ghé tai nói nho nhỏ.
Em tắm rửa xong, vẫn còn bước giữa chừng cầu thang, mặc bộ đồ ở nhà đứng vẫy tôi với vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng. Tôi chạy lên hỏi em.
Bữa ăn em thì ngại ngùng, tôi thì cứ tủm tỉm.
Mẹ tôi thì cứ lăm lăm gắp đồ cho em.
Tôi thì phụ hoạ.
Em thì vừa ngại lại vừa cười. Như hiểu được ý của em, mẹ lại lên tiếng.
Em ngớ người, còn tôi lại cười.
Em vừa ăn vừa cười trong vui sướng.
Em chỉ gật đầu rồi cười. Nhà tôi rộn tiếng cười như thế đấy.

Thời gian cũng trôi, tôi có ý muốn về nhà em thăm bố mẹ em. Mặc dù đã quen nhau một thời gian, đã nghe kể, nhưng để chính thức có mối quan hệ, thì cũng nên gặp mặt gia đình phía em, để xin phép cho phải tiếng.

Em thì bảo để em gọi về nhà, để sắp xếp thời gian. Tính ra em cũng đến tuổi rồi, không quá trẻ, cái tuổi đủ vững vàng để lập gia đình. Còn tôi thì khỏi nói rồi.

Thế rồi ngày đấy cũng đến, hoá ra tôi cũng hồi hộp như đúng tâm trạng của em, suốt quãng đường về luôn suy nghĩ sẽ nói gì, hành động ra sao. Tôi khó hơn em, là vì trước giờ tôi không biết ai của nhà em hết, chỉ mới nghe em kể qua về gia đình thôi.

Em cũng nhìn thấy tôi có vẻ lo lắng, nên dặn dò động viên.
Hơn một tiếng đồng hồ chạy xe đã về tới nhà em, đường cao tốc mới mở nên tiện thật. Dừng xe trước cổng một ngôi nhà, mà không một lâu đài. Tôi lại có cảm giác khó tả trong lòng. Tôi không nghĩ nhà em lại to thế.

Cánh cổng cũng được người giúp việc mở ra, chúng tôi để xe gọn vào một bên, rồi mở cốp lấy đồ.

Khi còn đang loay hoay thì một người đàn ông tầm hơn 60 tuổi nhưng gương mặt lại có phong thái uy nghiêm lạ thường bước ra, đi bên cạnh là một người phụ nữ trẻ, tôi nghĩ chỉ hơn năm mươi tuổi thôi cùng ra, miệng tươi cười niềm nở.
Tôi cầm theo giỏ quà đã chuẩn bị trước mang vào. Một giỏ gồm các thực phẩm dưỡng nhan nhập khẩu cho mẹ em, một giỏ là các loại trà nổi tiếng cho bố e.

Bước vào ngôi nhà tôi lại thấy nó hoành tráng hơn. Dáng dấp của một cung điện nhỏ. Mái vòm cao, các bức tranh trên từng mái vòm hiển thị trong ánh sáng hắt từ từng khe kính xuống thật ảo diệu..
Nhà em không làm nhiều gỗ như những đại gia ngoài bắc khi làm lâu đài, các kiến trúc và màu sắc hoà hợp với các tone màu nhạt nhẹ, đồ nội thật phong cách cổ điển tô thêm nét quý phái của ngôi nhà.

Qua các câu hỏi thăm xã giao chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ hơn.
Thầm nghĩ trong đầu, cái giản dị này chắc bao nhiêu người mong ước, nhưng cái kiến trúc này nó lại hài hoà, chứ không phô trương, nó có nét tinh tế nhưng đầy chất nghệ thuật. Chắc hẳn bố em cũng phải tinh thông nhiều món nghề lắm.

Buổi trưa chúng tôi cùng ăn cơm, vì gia đình sống theo phong cách hơi tây chút nên chúng tôi dùng rượu vang, ăn cùng thịt cừu nướng, thêm một vài món ăn khác.
Em từng nói thích uống vang Pháp của vùng Bourgogne, em muốn có một trang trại ở gần đó để có thể nhâm nhi những ly vang buổi chiều tà.
Còn tôi thì món này chỉ biết sơ qua, uống rượu vang với tôi là hình thức, còn cảm nhận thì thực sự nó không tạo được điểm nhấn gì cho tôi lắm.

Bữa cơm cả nhà đều vui vẻ nói chuyện, tôi thì không rõ có làm hài lòng bố mẹ em không nhưng câu chuyện chúng tôi trao đổi đều rất người lớn và văn minh. Có lẽ gia đình vốn dĩ làm kinh doanh nên việc tiếp khách như này, phong cách của gia đình cũng khác với gia đình tôi.

Bữa trưa cũng nhanh chóng kết thúc, bố em gọi tôi lên phòng làm việc riêng để trò chuyện. Em nháy mắt vì bình thường bố ít gọi ai vào phòng riêng để nói chuyện.
Câu chuyện có vẻ khách sáo, nhưng tôi cũng run, mỗi câu hỏi đều có hàm ý riêng, người từng trải họ không hỏi thẳng tuột, và cũng chẳng nắm bắt được họ đang mưu cầu gì.

Nhưng buổi tối lại là câu chuyện khác. Nhà em mời khách đến nhà ăn cơm, không rõ với lý do gì chỉ bảo mời người thân nhân việc con gái và bạn về chơi.

Trong những người được mời có cô chú, dì cậu, có cả những người làm ăn với bố em. Và đặc biệt có 2 chàng trai đi Maserati và Porsche, phong thái lịch lãm là bạn làm ăn của bố em chứ không phải người trong nhà. Nhìn cách đến thì có vẻ khí thế áp đảo tôi rồi.

Một tay đến bắt tay nói chuyện.
Câu chuyện thăm dò của một kẻ muốn tự cao, và một kẻ như tâm điểm trong mọi ánh mắt. Có lẽ tay này và tay kia cũng đều là đối tác hoặc là đối tượng nhắm đến Thuỷ.

Tôi cũng chẳng coi vào đâu cả, giàu thì giàu thật, nhưng ở một thế giới khác thì địa vị, tiền bạc cũng chẳng là gì. Quan trọng là giờ tôi với Thuỷ đang ở một thế khác mà những kẻ đó không có.

Em lúc đầu còn bên mẹ em trò chuyện, nhưng dần sau cuộc nói chuyện lúc sau giờ ăn của tôi và bố em đã ở bên tôi nhiều hơn.
Bữa tiệc tối diễn ra cũng khá nhộn nhịp từng người đến chúc tụng nhau, họ không uống rượu đế, chẳng hò giô, chẳng ồn ào quá mức. Những cái cụng ly vang lên trong trẻo, tiếng cười cũng nhẹ nhàng đủ khách sáo.

Chỉ có tôi là hướng thành tâm điểm của buổi này. Tôi được em dẫn đi chào từng người, được từng người hỏi những câu rất ư là quan tâm kiểu:
Buổi tiệc thế mà cũng không hẳn nhã nhặn lắm, nhất là với 2 thanh niên không được tôi coi là tình địch kia. Một tay thì ít nói, nhưng cũng đủ phong thái, một tay hay nói, hay hỏi chuyện và thích lên mặt.

Còn tôi xã giao thì cố gắng làm hài lòng mọi người trong phạm vi có thể. Cũng không để em mất mặt. Nhưng thực sự trong lòng tôi cảm thấy ngột ngạt với những bữa tiệc như này.

Thà rằng ăn uống đạm bạc, chúc rượu tẹt ga, bá vai bá cổ nói chuyện vui còn đỡ. Chứ vừa ăn vừa nói vừa giữ kẽ thì khó chịu cùng cực.

Hết tiệc tay hay nói mời tôi đi chơi bar ở HP cho biết, nhưng tôi từ chối, có lấy số điện thoại hẹn có dịp sẽ alo, còn tay ít nói kia cũng chỉ chào hỏi xã giao.
Sau khi về lại HN chúng tôi lại tiếp tục với công việc của mình, các dự án của tôi thực hiện đều, lợi nhuận cũng dần tăng, nhưng khoản chia lại cho nhóm vẫn chưa thực hiện hết, thường thì sẽ qua 2-3 hợp đồng là giải quyết hết nhưng đợt này số tiền đó càng lớn lên.

Em sau thời gian tìm hiểu cũng bảo với tôi.
Em đưa cho tôi một mớ lập luận, một số giấy tờ em tìm hiểu được. Hiện tại với những hợp đồng tôi làm không có gì là đáng sợ, vì tất cả mọi thứ đều đúng trình tự pháp luật. Nhưng sau này thì chưa chắc.

Tôi đi vào rà soát lại mọi thứ, thật kĩ để chắc chắn rằng không còn kẽ hở nào nữa. Thực ra sau khi nghe em nói tôi cũng sợ lắm chứ không phải chỉ là lời nói tự nhủ không sao từ lòng mình.

Em lại báo phải đi công tác dài ngày, đợt này em sang trụ sở chính của bên em để họp bàn chiến lược mở rộng đầu tư khu vực Đông Nam Á. Em đi tận nửa tháng, với tôi và với em là quá lâu.
Chúng tôi cùng hẹn về sẽ thực hiện một số dự định của hai đứa. Em đã lên kế hoạch rất kĩ cho chúng tôi rồi và cảm giác rất tâm đắc với kế hoạch.

Em dường như cũng không muốn xa tôi lâu vậy, còn tôi nếu không vướng công việc, không vì muốn xử lý nốt vài chuyện cũng có thể đi du lịch cùng em.

Trước ngày em đi chúng tôi như không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào vậy. 3 ngày thì cứ tối và sáng chúng tôi lại phải tập thể dục liên tục.

Tôi thì vẫn thích cô bé của em, vốn dĩ nó trắng hồng xinh xắn, em lại tẩy lông làm nó càng hiện lên múp máp, sạch sẽ và quyến rũ hơn.

Tôi thích vục mặt vào đấy, hít hà cái mùi đặc biệt, thích được ngậm cả cố bé của em trong khoang miệng, rồi dùng cái lưỡi tách từng bộ phận nhỏ trêu đùa, để làm em phải sướng lên vậy. Dường như mỗi lần tôi chăm sóc cô bé của em, là một lần em sung sướng hết mức.
Tôi còn luôn cảm thấy sự ẩm ướt của em.
Thế là chúng tôi lại lao vào nhau, như là tạm ứng trước cho nhau, để bớt đi nỗi nhớ những ngày xa cách, em cũng muốn vắt kiệt tôi với lý do rất ư là.
Ngày em đi tôi cứ như mất hồn, thực ra biết chỉ xa nhau 2 tuần, nhưng lại trông vắng vô cùng. Buổi tối về nhà còn chẳng thèm nấu cơm, cứ quanh quẩn quanh quẩn, nhìn chỗ nào cũng thấy nhớ em.

Dự tính của tôi là sau đợt này sẽ dừng không tham gia cùng nhóm nữa, tôi không muốn em lo lắng, tôi cũng sợ cái gì kiếm được nhanh thì cũng phải trả giá. Vì thế ngoài soát lại hạng mục công việc, hồ sơ để xem đã ổn chưa thì tôi đã chốt luôn. Bốc máy gọi tay thư ký.
Thế là tôi hẹn tay thư ký ở phòng phòng riêng trong một nhà hàng. Nâng cốc rượu chúc hắn xong tôi mở lời.
Hắn trầm tư một hồi rồi gật đầu.
Đấy là sau cuộc nhậu, tôi không nghĩ hắn sẽ đồng ý ngay như thế, nhưng cũng may mà hắn ok luôn, giờ tôi chuẩn bị làm thủ tục hợp thức hoá cho nhóm là ổn thôi.

Bốc máy gọi cho thằng bạn kể sự tình, trái với sự hoan hỉ của tôi, nó gằn giọng.
Tôi còn không hiểu sự việc, nghĩ rằng thằng bạn đang trách mình. Nó tắt máy, rồi đến đêm lại gọi cho tôi.
Tôi mở tất cả các file nó gửi ra, đọc thật kĩ những giấy tờ tài liệu, những chứng cứ mà thằng bạn bảo. Thực sự quá nhiều, quá rối mà tôi chưa lắp ghép lại được.

Ngoài ra mở một folder ra thì bên trong có nhiều Folder nhỏ, mỗi folder là một địa điểm và ngày tháng khác nhau.

Bấm vào từng folder những bức ảnh hiển thị dần lên, các cuộc ăn chơi của nhóm đều nằm trong đó, có cả boss, cả thư ký, đủ cả. Từng cảnh ăn nhậu, rồi đến chơi gái, không gì thiếu được, tất cả các bức hình đều trong tư thế chụp giấu kín, hoặc các đoạn video cũng như giấu kín.

Tôi lại bàng hoàng thêm, không nghĩ thằng bạn mình nó lại làm thế, có lẽ nó chuẩn bị từ rất lâu nên đã ghi lại tất cả những thứ này. Chỉ là tìm đến những ngày gần đây, không thấy có hình tôi và nó. Có lẽ nó đã xoá ảnh tôi và nó hết rồi.

Tôi lưu từng thứ một ra, cắm 2 cái usb vào, cài mật khẩu cho chúng. Làm xong tim vẫn đập ình ịch, không hiểu sao, nhưng cảm giác tự dưng bất an.

Những ngày sau mọi việc tôi hoàn thành thủ tục cho nhóm, công ty của tay tổng giám tiếp nhận lại những việc tôi bàn giao, nhất là hợp thức hoá về tiền.

Bỗng có cuộc gọi từ số máy lạ.
Tôi dừng công việc để chạy qua chỗ hẹn. Chú ngồi ở một góc trong quán này, chẳng biết chú có bao quán không, nhưng quán chẳng một bóng người.
Tôi dường như nghĩ rằng, chẳng tự nhiên chú gọi tôi ra, nhưng cũng không để tâm vì dù gì tôi cũng về ra mắt nhà em, gần gũi được thì tốt.
Tôi nghe cũng hơi mát lòng mát dạ.
Tôi như chưng hửng thì lại chết lặng. Tự dưng cảm thấy ong ong đầu, không còn nghe được bố em nói gì.

Ông im lặng, rồi lại tiếp.
Cuộc nói chuyện chẳng cho một kết thúc, nó chỉ làm tôi thấy hụt hẫng, thất vọng. Tôi cũng không rõ có làm gì để gia đình em phật lòng mà không tin tưởng tôi thế không.

Tôi không định nói cho em vội, mà chờ em về để chúng tôi cùng tìm cách. Các cuộc nói chuyện của chúng tôi đều vui vẻ, nhưng do khác múi giờ nên không thể nói nhiều được. Có điều em vẫn cảm nhận được sự khác lạ của tôi.
Tôi dường như chưa lấy lại được tâm trạng sau buổi gặp bố em, chỉ cố hoàn thành các thủ tục.

Hôm nay còn hợp thức hoá với hợp đồng gần 2 triệu đô cho tay tổng giám xong thì tôi coi như sẽ dừng lại công việc với nhóm này.

Sau khi kí xong uỷ nhiệm chi, tôi muốn chạy ra ngoại thành hóng gió cho thoải mái. Nói là làm, tôi phóng xe trên con đường rộng thênh thang.

Kế toán ở nhà gọi điện đã ra ngân hàng làm xong thủ tục chuyển tiền. Tôi bốc máy gọi ngay tay tổng giám coi như mọi việc đã hoàn thành.

Mở hết cửa kính ô tô, để gió lùa vào, tôi muốn tận hưởng một chút, muốn quên đi một chút những việc vừa rồi. Nhưng tiếng bố em nói thì vẫn văng vẳng bên tai.
- Dừng lại đi, chú còn coi như con cháu. Còn cứ không nghe chú thì hậu quả khôn lường.

Rồi tự dưng một âm thanh lớn, một sự đụng độ mạnh.
Xe tôi lộn vòng lên không trung rồi rơi xuống.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe tải phía xa xe của tôi, chẳng còn nghe thêm được gì nữa, tôi chỉ nghĩ về em, chẳng lẽ lại không được gặp em nữa. Rồi màn đen dần dần che phủ lại.
《《 Chương 24 Danh Sách Chương Chương 26 》》

Bình luận

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM