Insane
Truyện sex ở trang web được tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
ADMIN
Nội dung truyện liên tục được cập nhật, mong nhận được sự ủng hộ của quý đọc giả. Thank All!!
Trang Chủ » Đọc Truyện » Thiên Thần Hội

ĐỌC TRUYỆN: THIÊN THẦN HỘI


Chương 06: ĐỖ TRUNG QUÂN

14h00 cùng ngày,

Thùy Chi gấp lại cuốn tạp chí, mỉm cười với cô thư ký. Nàng đứng lên thong thả bước theo hướng dẫn vào phòng làm việc của Bác sĩ Đỗ Trung Quân. Hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát mà thay bằng một bộ váy dài mềm mại quyến rũ. Thùy Chi cũng không chủ đích muốn ẩn giấu thân phận nhưng nàng không muốn gây sự chú ý của người xung quanh. Vả lại, khuôn mặt này của nàng đã xuất hiện trên rất nhiều mặt báo, đóng giả một thân phận khác chỉ khiến người ta chê cười.

Thùy Chi vừa đi vừa nhìn quanh. Nơi này không hổ là văn phòng của một bác sĩ tâm lý hàng đầu cả nước. Không gian thoáng đãng, dọc hành lang là những thảm cây xanh ốp lên tường mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Nói đúng hơn đây là lần đầu tiên Thùy Chi bước vào một nơi khám chữa bệnh lại có cảm giác nhẹ nhàng thư giãn đến như vậy.

"Cộc cộc…" - Đến trước cánh cửa sơn trắng, Thùy Chi đưa tay gõ cửa.

Thùy Chi đẩy cánh cửa, bước vào. Trước mắt nàng hiện ra một không gian rộng thênh thang. Không khí ấm áp tràn ra làm nàng thoáng ngạc nhiên. Không ngờ sảnh đón tiếp khách thì mở điều hoà mát lạnh, còn bên trong này lại không. Thùy Chi nhìn quanh lại càng ngạc nhiên hơn. Phòng làm việc của bác sĩ Quân không ngờ là một không gian mở. Ngay sau một bộ sofa đệm và một bàn làm việc lớn là một ô trống không cửa mà trực tiếp nối với một khoảnh vườn cây xanh tươi mát. Thùy Chi thầm đoán khu vườn nhỏ này là phía sau toà nhà lớn của bệnh viện, không đón tiếp người ngoài.

Nghe giọng nói ấm áp kia vang bên tai Thùy Chi bừng tỉnh quay lại. Đối diện với nàng là một nụ cười làm nàng ấn tượng thật sâu. Đôi mắt sáng trí tuệ đó lại đang nhìn nàng như vừa tò mò vừa hứng thú. Thùy Chi chợt nhận ra lúc này một Đỗ Trung Quân bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt nàng. Anh ta cao lớn hơn Tiến Dũng, mặc một bộ vest xám lịch lãm, mái tóc bồng bềnh gợn sóng kết hợp gương mặt sáng đẹp như một nam thần làm trái tim Thùy Chi bất giác đập nhanh. Anh ta cầm một ấm trà nóng vừa châm nước, mỉm cười với nàng:

Thùy Chi đáp lời, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Nàng cũng không ngạc nhiên anh ta biết tên mình. Nàng đã nhờ anh Tuyên đăng ký hẹn với bác sĩ Quân dùng đúng tên họ của mình. Thùy Chi hôm nay đến đây có 3 mục đích:

Thùy Chi nhìn Bác sĩ Quân ngồi xuống đối diện, anh ta rót một tách trà đặt sang trước mặt nàng. Nàng không nhịn được phải quan sát bàn tay đó. "Bàn tay anh ta thật trắng, những ngón tay thon dài, lại không gầy gò rất nam tính". Bất giác trong đầu nàng nhớ đến lời mô tả của Thuỳ Trang.

Trung Quân thong thả bắt chéo chân, hớp một ngụm trà, đặt xuống cái đĩa lót trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt anh không khỏi nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp và thân hình thon thả trong bộ váy rũ mềm mại của Thùy Chi. Thật đẹp ah… Từ ngày thấy nàng trên báo Trung Quân đã rất ấn tượng với hình ảnh một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát. Hôm nay được gặp Thùy Chi ngoài đời, không khoác lên người bộ đồ nghiêm túc cứng nhắc kia, nàng lại mang một nét quyến rũ hấp dẫn khác.

Thùy Chi hơi nhíu mày, mí mắt khép xuống một nửa che giấu sự hoảng hốt trong mắt mình không để anh nhìn thấy. Đôi mắt của người đàn ông đối diện rất đẹp nhưng lại làm nàng sợ hãi. Nó như nhìn thấu mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô. Thùy Chi hít sâu một hơi nhìn trả lại Trung Quân, giọng nửa đùa nửa thật nói:

Thấy Thùy Chi hơi cúi xuống tránh ánh mắt mình, Trung Quân mỉm cười nói tiếp:

Thùy Chi nhíu mày nhìn Trung Quân, lòng hơi trầm xuống. Nàng nhớ rõ mình chưa nói đến thứ mình muốn tìm hiểu là gì ?! Tâm lý học mênh mông như biển rộng, không phải như một cái ao cứ vớt lên là thấy cá.

Trung Quân lại cười còn lộ ra hai hàm răng trắng đều. Không hiểu sao lúc này Thùy Chi lại ghét tiếng cười của anh như vậy.

Trung Quân lại nhếch mép cười nhìn Thùy Chi. Không hiểu sao nụ cười đó rất đẹp, lại làm nàng ghét như thế. Thùy Chi mím môi căm hận, lườm anh ta.

Thùy Chi thiếu chút nữa đứng lên đấm vào cái miệng đáng ghét đang mỉm cười của Trung Quân. Nàng không hiểu nổi tâm trạng của mình hôm nay. Đối diện với người đàn ông này không thể bình tĩnh rất dễ nóng giận. Sự tự tin của anh ta càng làm nàng ghét cay ghét đắng… Nhưng nàng càng hận hơn là Trung Quân nói không hề sai, cứ như có thể đọc được suy nghĩ của nàng.

Thùy Chi nhíu mày nhìn Trung Quân. Chỉ vào phòng hơn năm phút nàng đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Người đàn ông trước mắt nàng đang trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết. Thậm chí nàng bắt đầu nghi ngờ chính anh ta là người đã rót những suy nghĩ kia vào đầu Thuỳ Trang.

Trung Quân đứng lên, hai tay đút vào túi quần chậm rãi di chuyển quanh bộ sofa, giọng anh trầm ấm nói:

Thùy Chi lắng nghe câu chuyện của Trung Quân đến mê mẩn. Giọng nói anh thật ấm áp, ánh mắt đó khi nói về những điều anh tâm huyết làm nàng ngẩn ngơ nhìn.

Trung Quân ngồi xuống ghế ngay bên cạnh nàng, rất tự nhiên như hai người vô cùng thân thiết. Thùy Chi như không để ý anh ta, miệng nàng lẩm nhẩm:

"A…"

Thùy Chi đột nhiên giật bắn cả người hét lên, vội che miệng mình lại. Hai mắt nàng mở trừng trừng nhìn Trung Quân ngồi ngay sát cạnh mình, còn nhoẻn miệng cười. Khoảnh khắc vừa rồi khi Trung Quân lên tiếng nàng mới thảng thốt nhận ra anh ta như từ không khí xuất hiện trước mặt nàng. Chuyện này thật quá đáng sợ… Thùy Chi gương mặt trắng bệch, vô thức lùi người lại cách xa anh ta ra, bàn tay nàng nắm chặt cái giỏ xách bên trong chứa khẩu súng của mình.

Trung Quân nhìn Thùy Chi ánh mắt vui vẻ hứng thú:

Thùy Chi hai cánh mũi thở phì phì kềm nén. Nàng mím môi lấy tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch. Nàng vốn không uống vì đề phòng Trung Quân, nhưng việc anh ta vừa làm cũng đủ cho nàng biết mình đã lo chuyện dư thừa. Anh ta muốn hãm hại nàng có cả trăm cách, chẳng cần chiêu trò cổ lỗ sĩ cho thuốc vào nước trà.

Thùy Chi chợt hiểu ra đó là trạng thái của Thuỳ Trang trong bữa ăn tối với năm gã đàn ông Thiên thần Hội. Cô ta bị thôi miên để tất cả ý thức tập trung vào đĩa thức ăn. Để sau đó trong ký ức của cô chỉ có đĩa bò beefsteak, không còn thứ gì khác.

Trung Quân châm trà cho Thùy Chi, nàng thoải mái đón nhận đưa lên uống. Chợt nghĩ đến lời nói của Thuỳ Trang, nàng hỏi:

Thùy Chi bắt đầu kể lại cho Bác sĩ Quân nghe chuyện của Thuỳ Trang... Đến lúc kể xong chợt thấy ánh mắt Trung Quân nhìn mình ánh mắt hơi kì lạ, nàng chợt nhận ra hai gò má mình từ lúc nào đã nóng ran ửng đỏ. Trung Quân nhìn lảng sang nơi khác trầm ngâm vài giây rồi gật đầu nói:

Thùy Chi lắng nghe không lên tiếng, ánh mắt nàng nhìn Trung Quân thật sâu. Dù điều anh ta nói đang đi lệch chủ đề chính nhưng ánh mắt mông lung mê mang đó của anh làm trái tim nàng rung động. Người đàn ông đẹp nhất là khi nào ? Đối với nàng đó là khoảnh khắc anh thẫn thờ lãng quên tất cả mọi thứ xung quanh đắm chìm trong lý tưởng cuộc đời của mình.

Thùy Chi cúi đầu, lén lau giọt nước mắt vừa trào ra. Trung Quân cũng không nhìn nàng, hớp một ngụm trà im lặng như chiêm nghiệm lại câu chuyện đó. Lần đầu đọc case study này chính anh cũng xúc động rất khó kềm nén. Vài giây sau anh hít sâu một hơi quay sang Thùy Chi nói:

Thùy Chi nhìn đồng hồ treo tường, nàng đứng lên, mỉm cười:

Anh ta chìa bàn tay về phía Thùy Chi. Khi hai bàn tay chạm nhau cơ thể nàng khẽ chấn động. Bàn tay Trung Quân thật ấm áp lại mềm mại không thô ráp như Tiến Dũng. Thùy Chi cũng không hiểu tại sao mình lại vô thức so sánh hai người họ với nhau. Thùy Chi rụt tay về đầu hơi cúi thấp tránh ánh mắt của Trung Quân. Nàng bước ra cửa cũng không quay đầu lại lần nào.

Bước ra khỏi văn phòng, Thùy Chi vừa sải bước thong dong vừa mở giỏ xách lấy ra một vật nhỏ. Nàng luồn tay vào mái tóc đeo vào một bên tai. Lập tức bên tai nàng vang lên giọng nói vui vẻ của Bác sĩ Đỗ Trung Quân như đang trò chuyện điện thoại cùng ai đó:

"Còn Thùy Chi nào nữa ở đây ?"

"Không… Không… Anh quên mấy đứa ca sĩ đi được không".

"Là Thùy Chi, Phòng Điều tra Hình sự… Nàng vừa ở chỗ tôi về…"

"Ha ha… đúng như anh nói… Nàng rất xinh đẹp, lại còn mềm mại nữ tính… còn hay đỏ mặt nữa chứ. Trước đây tôi còn nghĩ phụ nữ làm cảnh sát sẽ rất khô khan đấy !? Ha ha…"

"Mới gặp lần đầu thôi. Anh biết tôi không hấp tấp như vậy…"

Thùy Chi vẫn bước ra cổng bệnh viện, hai gò má thoáng ửng đỏ. Máy nghe lén nàng đã âm thầm cài vào khe hở của nệm sofa. Dù bề ngoài tỏ ra vui vẻ thoải mái, nhưng sự nghi ngờ của nàng đối với Trung Quân vẫn chưa hết. Nhưng nàng không ngờ là điều đầu tiên nàng nghe được lại là lời anh ta đánh giá về mình.

"À. Hôm nay Thùy Chi có nói về cô gái đó… Tên gì nhỉ ? Thuỳ Trang đúng không ?"

Thùy Chi vừa đến cổng bệnh viện liền dừng phắt lại. Nàng cúi đầu xuống, bàn tay nàng áp lên tai để nghe rõ hơn.

"Tình hình cô ta có chút không ổn… Anh nên để ý một chút… Ừ, vậy nhé."

Giọng nói bên trong tai im bặt. Không còn âm thanh nào nữa nhưng lỗ tai Thùy Chi vẫn ong ong xao động. Nàng nhớ rõ trong suốt buổi nói chuyện, dù là kể với Trung Quân về chuyện của Thuỳ Trang nhưng nàng chưa bao giờ đề cập đến tên cô ta. Đây là nguyên tắc làm việc của cảnh sát, nàng không thể nhầm lẫn được. Vậy tại sao anh ta biết đến tên của cô ấy ?

Trái tim Thùy Chi lúc này đập rất nhanh như vừa phát hiện một manh mối quan trọng, nhưng lẫn trong sự vui mừng đó nàng lại nhận ra lòng mình có chút hụt hẫng thất vọng kì lạ.

Cùng thời điểm đó, trong phòng làm việc.

Trung Quân vừa tắt điện thoại, ngồi ghế sofa. Trong đầu anh nghĩ đến gương mặt xinh xắn ửng đỏ của Thùy Chi, mỉm cười một mình. Đáng yêu đến kì lạ… Chợt bàn tay Trung Quân đặt trên mặt ghế da chạm phải thứ gì đó cộm cộm. Anh ngạc nhiên dùng hai ngón tay lấy nó ra.

Nhìn xuống một vật màu đen nho nhỏ bằng kích thước đồng xu trong lòng bàn tay mình. Khoé miệng Trung Quân khẽ nhếch lên, mỉm cười...

"Thật thú vị !"

--------------+++++++---------------​
《《 Chương 05 Danh Sách Chương Chương 07 》》

Bình luận

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM